(Hiểu về bản ngã – phần 1)
Có những sáng thức dậy, trong đầu anh em có những dòng suy nghĩ miên man cứ chạy điên đảo không ngừng,
Hết vẩn vơ về quá khứ rồi lại tơ tưởng về tương lai, nhiều lúc cũng chả hiểu mình đang nghĩ gì,
Cảm giác chán chường bao phủ, không muốn làm gì cả, rồi tưởng tượng những viễn cảnh mình sẽ đi, rồi chán không muốn đi làm, rồi cũng chẳng muốn gặp ai,… hoặc đi theo hướng ngược lại là luôn giữ cho mình bận rộn và lao mình vào những cuộc vui, tụ tập, cảm giác mạnh… để tạm tránh cái cảm giác lạc lõng đó.
Đó là một dạng tâm phóng dật, hoặc gọi chuẩn là tâm ‘trạo cử’, luôn có những dòng suy nghĩ chạy qua chạy lại cứ như khỉ đu cây vậy, cứ phóng từ đối tượng này qua đối tượng khác. Đầu chúng ta lúc đó đầy những tạp niệm và vọng tưởng… gọi dân dã hơn là đầu bị ‘ lú ‘ hay đầu bị sương mù (foggy mind)
Khi đầu ta đầy những tạp niệm thì nó rất dễ sinh những tà niệm, nghĩ quẩn, nghĩ lung tung, nghĩ phóng đại lên, nghĩ tiêu cực, rồi cứ tưởng tượng viễn cảnh A, viễn cảnh B để tự làm bản thân mình hoang mang hơn, lo lắng và nhiều nỗi sợ hơn. Nên ông bà nói, "nhàn cư vi bất thiện" là chuẩn, rãnh quá hay sinh nông nổi.
Để hiểu về bản ngã của mình thì anh em phải quan sát được cái tâm ‘trạo cử’ này, thấy được mình đang bị nó chi phối như thế nào, rồi nó kiểm soát hoàn toàn lý trí của chúng ta ra sao. Hệ quả của trạo cử là gì?
Đó là làm ta rất khó cảm thụ được những hạnh phúc đang có, mà cứ lan man vào những thứ ta chưa có.
Bản ngã chúng ta phức tạp nhưng cũng không khó quan sát,
Vì nó rất thích tập trung vào những thứ sau:
Một, những cái nó chưa đạt được hay chưa có,
Hai, những cái nó thấy chưa hoàn hảo,
Ba, những thứ chưa đúng ý nó hay không đúng kỳ vọng của nó.
Bản ngã sẽ dành 24/7 thời gian để tập trung hết đầu óc anh em vào những cái trên. Anh em thấy mệt mỏi không?
Kể 1 câu chuyện để anh em nắm ngay. Trong hãng tôi, có 1 chị người Việt, ngoài 50 rồi, có 1 ông chồng và 4 đứa con, đứa nhỏ nhất mới 1,5 tuổi. Chị ấy than khổ với tôi là ông chồng chị không có giúp đỡ gì hết, thì tôi hỏi lại là ông làm gì mà không giúp, rồi ông có gái gú, cờ bạc gì không?
Chỉ bảo không, ông không có mê mấy cái đó, mà thích chơi trò cạo số (bingo kiểu Mỹ), nên cứ cuối tuần thì xin Chị 2 tiếng buổi sáng (cả thứ 7 và CN), total 4 tiếng để ra ngồi cà phê cà số rồi mới về. Không cho ổng đi thì ổng quậy.
Tôi mới bảo chỉ, thế cho ổng đi 3 tiếng luôn, chứ 2 tiếng ít quá, mà thật ra chẳng có gì khổ ở đây cả. Ví dụ, em cho chị 10 cái bánh, giờ có đứa khác chạy ngang giật mất 2 cái bánh, thì chị còn 8 cái, vậy chị có khóc lóc chạy theo bằng được đứa kia để đòi lại đủ 10 cái không,... hay là chị dành thời gian đó để tận hưởng 8 cái còn lại.
“tất nhiên, là lo ăn 8 cái kia cho sướng, chứ đi đuổi theo làm gì”, chị tươi cười đáp
Thế 1 tuần chị có 7 ngày, mỗi ngày 24 tiếng, không tính ngủ và thời gian đi làm thì vợ chồng chỉ có tầm 4-5 tiếng sinh hoạt chung với nhau, tính ra là tầm 28-30 tiếng / tuần. Vậy ông chồng chị đi chơi (không gái gú, không rượu bia, không hại ai) tầm 4 tiếng / tuần thì có chấp nhận được không?
Chỉ vẫn trả lời tôi, "không, chị muốn ổng ở nhà để chơi với 4 đứa con, 1 mình chị sao chăm hết!”
“Thế thì tâm chị tự khổ thôi, vì chị cứ mãi chạy theo và tập trung vào cái mình chưa vừa ý. Cụ thể là tập trung vào 4 tiếng kia của ông chồng, mà quên đi rằng vợ chồng chị còn hơn 20-25 tiếng để enjoy cùng nhau mà!”
Mãi sau này, gần 3-4 tháng sau, chị ấy mới thú nhận với tôi, đã làm căng với ông chồng mà không được, đổi lại cho đi 3 tiếng luôn, nhưng ổng đi về thấy tinh thần vui vẻ hơn rồi cũng có vẻ ‘sủng ái’ chị hơn lúc trước.
Anh em thân mến,
Bản ngã của chúng ta là thế,
Nó chỉ quan tâm cái nó thiếu, cái chưa đúng ý nó, chứ ít khi để ý đến những cái mà nó đang có ngay bây giờ.
Nhiều người gần như đã có tất cả rồi, nhưng chỉ vì 1-2 thứ chưa đạt được mà họ đau khổ cùng cực. Có 10 triệu đô mà không có được người mình yêu là một ví dụ. Có gần tất cả nhưng quyền lực hay danh tiếng không bằng đứa khác, thế là khổ. Lòng người không đáy nên cái khổ cũng vô tận.
Anh em đi làm, thằng sếp có phiền, khó ở, thì cũng hành hạ anh em tầm 30 phút là nó mệt thôi,
Còn 7,5 tiếng còn lại ở chỗ làm thì mình cứ tập trung công việc và làm đúng trách nhiệm của mình,
Cái khổ là mình chấp vào 30 phút kia, rồi đầu óc cứ loanh quanh 30 phút bị thằng sếp mắng rồi bỏ quên luôn 7,5 tiếng còn lại.
Chưa kể, về nhà, anh em lại vung vẫy cảm xúc của mình ra những người xung quanh, thay vì còn 4-5 tiếng cuối ngày để enjoy mà anh em cũng không thể bình tâm để hưởng được. Khổ đấy anh em ah.
Ngày có 24 tiếng, cũng như anh em có 24 cái bánh, có thể 2-3 cái bánh nó bị hư không ăn được hoặc do người khác cướp đi, thì anh em còn 20-22 cái bánh mà, tại sao lại quăng bỏ hết tất cả? Có phải vô minh lắm không?
Khi tâm anh em đang trạo cử, nghĩa là bản ngã đang tập trung vào những cái bất toàn đó. Để chuyển hóa cái tâm này thì anh em cần bình tâm nhớ lại, ngoài những cái bản ngã chưa có ra, thì mình vẫn còn nhiều thứ khác trong tay để happy mà.
Anh em không tin, lấy giấy ra đi, chia làm đôi,
Một cột, thì anh em ghi những điều anh em đang có mà anh em thấy hạnh phúc,
Một cột, thì những điều đang làm anh em khổ, chưa hạnh phúc được,
Bình tâm mà ghi,
Còn thở, còn đi được, cũng là 1 điều kiện hạnh phúc,
Còn việc làm để tự nuôi sống, cũng là 1 điều kiện hạnh phúc,
Về nhà còn cha còn mẹ, là 1 điều kiện hạnh phúc,
Sống trong 1 quốc gia không có chiến tranh, cũng là 1 điều kiện hạnh phúc,
Ngoài những đồng nghiệp khó ưa ra, thì cũng có khá nhiều người yêu mến mình mà, đó cũng là 1 điều kiện hạnh phúc…
...
...
Rất nhiều anh em ah, ngồi yên lại, thì anh em có rất nhiều thứ ngay bây giờ để mình hạnh phúc lắm…
Cái khó là chúng ta quên, chúng ta không thấy ra, hoặc chính xác hơn là bản ngã nó hay xem thường mấy cái đang có đó,
Thấy rõ rồi, thì sự thật chúng ta không khổ như chúng ta nghĩ đâu.
Tôi đi làm, ai khó dễ gì với tôi, thì tôi luôn tự nhắc,
Người cần bỏ đi phải là họ, chứ không phải tôi, tôi bất mãn họ rồi tôi nghỉ làm thì tôi lỗ, rồi gia đình tôi lỗ, chưa kể biết bao người khác trong công ty quý mến tôi nữa… thì tại sao mình chỉ vì những phút giây không vừa ý hay những người không đúng ý mà lại bỏ đi tất cả.
Nên anh em phải nhớ, cuộc đời anh em cao lắm là 80 tuổi đi, tính ra tầm 700,000 giờ,
Nếu tưởng tượng đó là 700,000 cái bánh thì anh em sẽ nhìn cuộc đời mình tỉnh táo hơn rất nhiều,
Có người chỉ vì vài trăm cái bánh hỏng mà quăn hết tất cả bánh luôn, đó là vô minh đấy.
Còn vô minh nhẹ hơn, cứ 1 cái bánh hư, thì bỏ ăn luôn vài chục cái sau, đời chúng ta cứ lẩn quẩn là thế.
Tôi nói nhiều lần rồi, biết cách sống thì phải thấy đời này có nhiều cái để enjoy lắm,
Khổ thì ai cũng có, nhưng đừng có xoáy vào nó quá, thoát ra được thì thoát, không thoát được thì đừng bỏ tâm trí nhiều vào mấy cái mình chưa có hay chưa vừa ý nữa. Vì có ai trên đời mà có tất cả đâu.
Tôi viết đạo lý cho anh em đọc, nhiều người quý mến nhưng cũng có vài cá nhân trái chiều. Họ trái ý mình thì cũng là suy nghĩ của họ thôi, biết sao giờ, thay vì tập trung vào vài cá nhân đó rồi tự làm mình khổ chi cho mệt. Để đầu óc thảnh thơi, còn chill cùng 19,000++ anh em đang follow chứ, nhiều vl, cảm giác tôi mà sống lỗi thì mỗi ông ném 1 viên đá thì có thể chôn sống tôi luôn.
Không có cũng khổ, mà có rồi cũng khổ,
đó là bản ngã của chúng ta,
có rồi thì sợ mất, chưa có thì sợ thua thiệt hay sợ mất phần,
nói chung, 90% cái khổ đều do ảo giác của chúng ta mà ra thôi,
còn thở là còn gỡ,
còn thở là còn hạnh phúc,
đời còn nhiều cái đáng sống mà.
Tái bút,
để bớt tâm trạo cử, thì anh em chăm tập thể thao vào, in những tấm hình gia đình và hình những khoảnh khắc làm mình happy, treo ở chỗ nào mình dễ thấy, như bàn làm việc, màn hình điện thoại, phòng ngủ, phòng khách, đó là cách khá đơn giản để tâm quay về những cái mà nó đang có ngay bây giờ.
nhiều lúc chuẩn bị nghỉ việc, thấy hình con nhỏ mình ngay bàn, nghĩ đến cảnh không ai lo sữa cho nó thì tự nhiên tâm anh em bình lại. Hiệu quả đó.
chữa tâm trạo cử thì còn nhiều cách lắm, miễn cách nào giúp anh em nhớ lại những gì mình đã có và đang có thì đều tốt cả. Tùy anh em chọn và sáng tạo theo cách riêng của mình.
chúc anh em bớt khổ !
Cheers,
Bác 7B

Dẫn nguồn từ: NGHỆ

Khi bạn đã có một cam kết dài lâu với một người, đừng tự cho phép mình đi tìm sự hoàn hảo ở người khác 

Số tự nhiên nào là lớn nhất? Không có. Ai là người phù hợp nhất với bạn? Rất khó trả lời bởi luôn có một số lớn hơn số a, và luôn có một người ngoài kia tốt hơn sự lựa chọn của bạn. Và phải chăng, khi không tìm được mối nào ngon hơn, người ta gọi là "chung thuỷ"?

Trong bộ phim Before We Go (2014), Captain America, à không, nhân vật của Chris Evan đã từng nói: "Khi cô đã đính ước với một người, đừng cho phép bản thân mình đi tìm sự hoàn hảo ở người khác".


Nhưng đời không như là phim. Trên đời đúng là không có ai hoàn hảo, nhưng rõ ràng tồn tại những người ở gần mức hoàn hảo hơn người khác. Và chúng ta vẫn luôn bị hấp dẫn bởi những người như thế, những mối "ngon hơn" như thế. Một khi đã xuất hiện người khác khiến ta mộng mơ về tương lai rồi, mọi bất cập của hiện thực bỗng nhiên hiện ra rõ rệt hơn bao giờ hết, thúc đẩy ta "có mới nới cũ".


Bạn đã bao giờ nghe đến câu nói "Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi", ngụ ý: trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất. Câu nói trên không chỉ đề cập đến ngoại hình mà còn là tính cách, lối sống. Khi mới yêu, não bộ chúng ta tự động bỏ qua những nhược điểm của đối phương và chỉ tiếp cận những ưu điểm, khiến cho người ta yêu trở nên hoàn hảo, vĩ đại, không tì vết, không thể thay thế.

Thế nhưng, con người ta, theo quy luật tự nhiên, phải ngày càng trưởng thành, thông minh, lí trí và bớt sống theo cảm tính hơn. Khi cảm xúc phai nhạt dần theo thời gian và nhường chỗ cho lí trí, những nhược điểm của đối phương mà não bộ trước đây từng bỏ qua, đột nhiên xuất hiện trở lại. Bạn sẽ dần dần nhận ra người yêu bạn lười biếng, sân si, bốc đồng và ti tỉ những tính xấu khác. Tuy nhiên, nếu mọi thứ vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của bạn, bạn sẽ tặc lưỡi cho qua và nghĩ "trên đời này chẳng có ai hoàn hảo cả, đã yêu nhau thì nên chấp nhận cả những tính xấu của nhau".

Đó là khi bạn chưa gặp ai "hoàn hảo" hơn mà thôi.


Nếu không có những cuộc phát kiến địa lý từ thế kỉ 15, có lẽ người Trung Quốc vẫn nghĩ sông Trường Giang của họ dài nhất thế giới. Nếu không tiếp xúc với những con người mới, có lẽ ta vẫn nghĩ người tình đang ngày đêm bỏ bê cảm xúc của ta là người tốt nhất trên đời.

Thế rồi một ngày kia, "mối ngon hơn" xuất hiện trong cuộc đời bạn, gợi lại cho bạn những cảm xúc hồi hộp, hưng phấn, tò mò, thích thú như thuở ban đầu với người cũ. Đến lúc đó, một cách rất tự nhiên, mọi động lực và sự cố gắng của bản thân bạn để chịu đựng những nhược điểm của người cũ bỗng tan biến như một làn khói.

Người yêu trước đây bỗng hiện ra trong mắt bạn nguyên vẹn là một con người cũ kĩ, nhàm chán với tất cả những tật xấu mà bạn đã chịu đựng bấy lâu nay: lười biếng, sân si, bốc đồng, vô tâm.

"Sao mắt em to thế, mũi em thô thế, lông mày em rậm rạp thế?", người tình trong mắt hoá Tây Thi đâu rồi? Khi đã hết yêu rồi, Tây Thi ngày nào sẽ hoá thành Thị Nở đầy nhược điểm. Những nhược điểm đó trước giờ vẫn ở đó, chẳng qua là khi yêu, não bộ bạn giấu chúng đi. Hết yêu rồi, chính bộ não lại đem tất thảy những thói hư tật xấu đó ra trưng bày một cách rõ rệt nhất trước mặt bạn như ngầm quyết định thay con tim rằng: đã đến lúc phải dừng lại.

Bạn đã từng chạy xe 20km dưới mưa để đưa người thương đi ăn lẩu. Nhưng đó là khi bạn chỉ có một người thương. Khi xuất hiện một cô gái khác, bạn cũng thương, và cô gái đó chỉ ở cách bạn 5km, tự bạn sẽ thấy mệt mỏi vì "yêu xa" và khoảng cách bỗng dưng trở thành một vấn đề vô cùng to tát. Không còn gấp gáp, không còn khẩn trương, những cuộc hẹn cũng thưa dần, những câu chuyện cũng từ đó mà nhạt dần, báo hiệu cho một kết thúc đang tới.

Bạn sẽ thấy hối tiếc những ngày tháng xưa vô cùng, khi bạn còn đủ kiên nhẫn mà chịu đựng những góc khuất không hoàn hảo của người cũ. Bạn nhắn tin, người đó không trả lời. Bạn nuốt giận vào lòng để nhắn thêm một tin nữa, vì lúc đó họ còn quan trọng với bạn, bạn vẫn còn quan tâm. Bạn từng đợi người yêu trang điểm, thay quần áo đến nửa tiếng đồng hồ mà vẫn vui vẻ niềm nở, vì lúc đó chưa có ai xinh đẹp hơn, khẩn trương hơn, nhanh nhẹn hơn xuất hiện trong đời bạn. Khi một người tốt hơn xuất hiện, tự khắc chúng ta sẽ không còn kiên nhẫn với nhau nữa.


Khi tình yêu vốn đã hàm chứa nhiều lục đục, sự xuất hiện của "mối ngon hơn" chỉ là chất xúc tác của đổ vỡ. Trong bất kì một mối quan hệ nào cũng tồn tại một người luôn phải hạ mình để bao dung cho những khuyết điểm của người còn lại. Và khi "mối ngon hơn" xuất hiện, nhắc nhở bạn rằng "bạn có giá hơn thế, xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế", tự khắc bạn sẽ thấy không cần phải hạ mình nữa.

Sẽ lại có người khen bạn xinh xắn, dễ thương, thú vị. Sẽ lại có một người trả lời tin nhắn của bác với tốc độ tên lửa. Sẽ lại có người dịu dàng, ân cần, dành nhiều thời gian và sự quan tâm hơn cho bạn. Sẽ có người không quản đường sá xa xôi, mưa gió sấm chớp để đưa đón bạn. Gặp một người ân cần như thế, bạn sẽ cảm thấy bản thân mình đáng yêu hơn, đáng được tôn trọng hơn. Những lời cay đắng "sao em trẻ con thế, sao em nông cạn thế?" sẽ được thay bằng những mật ngọt rót tai "anh thích sự nhí nhảnh, sôi nổi, vô tư của em".


Bạn có chắc rằng đây là người tốt hơn không? Bạn có chắc rằng những tình cảm nồng nhiệt mà bạn nhận được từ "mối ngon hơn" sẽ lâu bền hơn không, hay đây chỉ là giai đoạn 1 của vòng lặp vĩnh cửu "cả thèm chóng chán" và "mối ngon hơn" thực chất là phiên bản 2.0 của người yêu cũ - người mà bạn đã từ bỏ?

Rất có thể, những âu yếm ân cần phút ban đầu chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, thốt ra từ những con người đang bị cảm xúc đánh lừa. Chính bạn và "mối ngon hơn", với tất cả những háo hức cho một mối quan hệ mới và nóng lòng được thoát khỏi mớ bòng bong cũ, một lần nữa bị sự mù quáng thuở ban đầu che mắt.

Khi tất cả những ảo tưởng phút ban đầu trôi qua, liệu hai bạn còn can đảm và kiên nhẫn để đi cùng nhau tới cuối đời, hay lại có những "mối ngon hơn" xuất hiện, lại đổ vỡ, lại chia xa, lại tự an ủi mình rằng tất cả những va vấp ngổn ngang đó chính là tuổi trẻ?


Biết đâu "mối ngon hơn" cũng đầy những khuyết điểm mà bạn (tạm thời) chưa nhìn thấy. Và biết đâu người đó đối tốt với bạn cũng chỉ vì đang ngụp lặn trong ảo giác "tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi"? Tôi không nói bạn cứ phải ngụp lặn mãi trong một mối quan hệ khiến bạn buồn bã, khổ sở. Tôi chỉ khuyên bạn rằng hãy kiên nhẫn và chớ có vội vàng liêu xiêu trước một bóng hình khác. Cuộc đời này vô thường lắm, "mối ngon nhất" suy cho cùng là người đi với ta đến hết đời. Mà trên chặng đường ấy, cứ thấy chiếc xe nào nhanh hơn là bạn lại náo nức đòi trèo lên, thì khó mà tìm được mối ngon nhất lắm. Bởi núi cao còn có núi cao hơn, mối ngon rồi sẽ có mối ngon hơn.

Chưa tìm được mối nào ngon hơn, người ta gọi là "chung thuỷ"? Người trẻ đang ngày càng hạ thấp giá trị của hai tiếng "chung thuỷ" thiêng liêng.

"Chung" là cuối, "thuỷ" là đầu. Trong tình yêu và trong đời sống vợ chồng chúng ta thường nhắc tới cái từ "chung thủy". Hiểu nôm na là có đầu có cuối, đi từ đầu đến cuối. Ý các cụ là hãy sống từ lúc bắt đầu gặp nhau cho tới tận lúc cuối đời. Nếu người đó rời bỏ bạn chỉ vì kiếm được "mối ngon hơn", họ vốn trước giờ chưa bao giờ chung thuỷ. Cũng như bạn, khi bạn kiên nhẫn và chịu đựng một mối quan hệ độc hại chỉ vì chưa có ai thay thế, đó cũng không phải là chung thuỷ.

Tất cả chỉ là sự tạm bợ thôi. Mà 2018 rồi, đừng tạm bợ nữa.
Bài trước đâyOlder Posts Home