Cuộc đời nào cũng có vị Cà Phê


Tôi hỏi: cuộc đời này có vị gì thế em? 
Em trả lời: vị của Cà Phê đen, không đường và rất đắng 
Tôi thở dài không nói gì, em ngồi yên lẳng lặng 
Khói thuốc bẽ bàng trôi lãng đãng hư vô.

Em bảo: cuộc đời nào cũng có vị Cà Phê
Tôi ngô nghê: cho đường vào là ngọt
Em mỉm cười: cho gì thì bản thân cuộc đời vẫn vạn lần đắng đót
Vẫn là lưỡi dao bén ngót đến vô cùng.

“ Anh có thấy bản thân mình đôi lúc rất dửng dưng?
Đôi lúc vô tâm với cả yêu thương mình gắng gồng gìn giữ
Anh có thấy cuộc đời mình có lúc cần cầu xin được một lần tha thứ?
Cho những điều tự đáy lòng cứ nghĩ: chẳng đáng chi.”

Trong đôi mắt em nhìn, quá nhiều điều thăm thẳm cứ trôi đi
Tôi thảng thốt nghĩ suy: có phải bản thân mình đang hững hờ quá đỗi?
Có phải thói quen sống vô tâm đang khiến trái tim mình nặng nề, thêm tội
Thêm những muộn phiền và thêm cả âu lo.

Em nói: đừng ích kỉ bản thân mình, anh phải biết nhận và biết cho
Khi trao những phiền muộn, đắn đo sẽ nhận về niềm yêu đời bất diệt
Biết tin và yêu những điều nhỏ bé trong đời bằng một niềm tin tha thiết
Anh sẽ thấy Cà Phê cũng có lúc ngọt ngào.

Tôi vuốt khóe mắt em cười rồi ngẩng mặt ngắm trời cao
Hít tràn lồng ngực hơi ấm mình ước ao trong những ngày bão nổi
Tự đáy tim khẽ trào dâng một nỗi niềm xin lỗi
Xin lỗi vì đã quá vô tâm với yêu dấu trong đời.

st
Bài tiếp theoNewer Post Bài trước đâyOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment